OTTCHIL, XÀ CỪ TRÊN VÓC | 2019 | 162.2 x 112.1 cm
Xã hội hiện đại là một xã hội theo chủ nghĩa vật chất. Nó có thể đem lại những sự thỏa mãn vô giới hạn, khiến việc phải hi sinh “những điều khác” trở nên nhỏ bé, tầm thường, tạo ra cách tư duy chỉ chú trọng đến kết quả sau cùng, dẫn đến kết cục là sự sụp đổ của các mối quan hệ xã hội và sự khô cạn về xúc cảm. Tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta tự hỏi vì sao lại như vậy. Điểm đặc biệt quan trọng ở đây là “quy hồi” (“lặp lại”). Tương tự như thuyết “quy hồi vĩnh cửu” của nhà triết học Nietzsche, tôi nghĩ việc xem xét các lý do quy hồi có thể giúp tìm ra giải pháp cho sự thiếu hụt các mối quan hệ xã hội của mình. Tranh của tôi diễn tả các cành cây nhỏ đan xen với nhau, đôi khi trông như những bụi gai. Đây là cơ hội để các chủ thể từ tự nhiên được trở nên đối xứng, xóa bỏ, lặp lại (hay trùng lặp) bởi lý trí của tôi, đôi khi cũng trải qua một chu trình tương tự, bù đắp những thiếu hụt và chấp nhận những sự khác biệt của nhau. Các hình ảnh đối xứng, lặp lại được hoàn thiện bởi các lớp chồng lên nhau. Khi các bước khác nhau của quy trình được lặp đi lặp lại, việc chúng ta phải xem xét lý do càng trở nên có ý nghĩa. Một hình ảnh bị giới hạn trong thế giới hai chiều thường có vẻ bất động. Tuy nhiên, các lớp được chồng lên nhau nhờ sự cân đối và lặp lại tạo ra những hình ảnh thông qua những hành vi phi thị giác và được ám chỉ trong xâu chuỗi hơn là trong khoảnh khắc. Các hình ảnh đối xứng và lặp lại có thể tạo ra ảo giác phản chiếu như một tấm gương, nhưng thay vì chỉ là một hình phản chiếu trên gương thể hiện những hình khối giản đơn, các bức tranh có thể nhìn nhau như những phản xạ hay như nhìn vào tâm can mình.
